Thứ Tư, 6 tháng 5, 2015

Mồ chôn tập thể phơi bày đường dây buôn người quy mô ở Thái Lan

Cảnh sát đo kích thước ngôi mộ trong tỉnh Songkhla ở miền nam Thái Lan, ngày 2/5/2015.

Thứ Tư, 28 tháng 1, 2015

TQ tử hình 1 phụ nữ VN về tội buôn người


Bà Hằng (ngoài cùng bên phải) đã kháng cáo lên tòa phúc thẩm
Tòa án Nhân dân trung cấp thành phố Phòng Thành thuộc Khu tự trị Dân tộc Choang tỉnh Quảng Tây đã giữ nguyên mức án tử hình dành cho một bị cáo người Việt Nam trong phiên tòa phúc thẩm hôm thứ Hai ngày 26/1, Tân Hoa Xã đưa tin.
Người phụ nữ này bị cáo buộc cầm đầu một đường dây chuyên buôn bán trẻ em xuyên quốc gia từ Việt Nam sang Trung Quốc.

Bán trẻ kiếm tiền

Được nêu tên là Hoàng Thanh Hằng, người phụ nữ này được cho là ‘sinh tại Việt Nam, lấy chồng Trung Quốc’, theo Đài phát thanh Quốc tế Trung Quốc CRI.
Tòa án cho biết họ đã xác định bà Hằng có tội chủ mưu vụ trao đổi hơn 20 trẻ sơ sinh và trẻ em để kiếm tiền kể từ năm 2010.
Những đứa trẻ này hoặc là bị đưa từ Việt Nam sang Trung Quốc để bán, chủ yếu là ở tỉnh Quảng Đông, hoặc là những phụ nữ Việt Nam có thai được đưa sang Trung Quốc để bán con.
Công an Trung Quốc đã giải cứu được 11 em trong số này, cũng theo Tân Hoa Xã


Các bé trai bị bán cho các gia đình hiếm muộn
Hai mươi ba thành viên khác trong băng buôn người của bà Hằng, bao gồm cả công dân Trung Quốc và Việt Nam, bị tuyên các mức án tù giam từ 22 tháng cho đến chung thân.
Đài CRI còn cho biết bà Hằng và đồng bọn đã đưa trẻ em từ Việt Nam sang thành phố Đông Hưng, Quảng Tây, rồi bán đến các địa phương như Khiết Dương, Sán Đầu thuộc tỉnh Quảng Đông.
CRI cũng dẫn phán quyết của phiên tòa phúc thẩm cho rằng Hoàng Thanh Hằng ‘là thủ phạm nghiêm trọng nhất trong vụ án này, phạm tội cực kỳ nghiêm trọng, cần phải trừng trị nghiêm khắc theo pháp luật’.

Buôn người ở Trung Quốc

Trung Quốc là quốc gia mà vấn nạn buôn người đang ngày càng trở nên nghiêm trọng, theo UNIAP, dự án liên cơ quan của Liên Hiệp Quốc về nạn buôn người.
Tổ chức này dẫn một nghiên cứu về tình trạng buôn người ở Trung Quốc cho biết trẻ em trai được đưa vào Trung Quốc để bán cho các gia đình hiếm muộn làm con nuôi, trong khi các trẻ em gái và phụ nữ trẻ bị đưa sang Trung Quốc để phục vụ tình dục.

 

Tỉnh Quảng Đông là điểm đến của nhiều nạn nhân buôn người ở Trung Quốc
Các phương cách mà các băng nhóm buôn người sử dụng chủ yếu là: lường gạt, bắt cóc, lạm dụng quyền lực hay nạn nhân ở hoàn cảnh dễ bị tổn thương...
Những nạn nhân bị bắt cóc sang Trung Quốc đã số bị ép làm gái bán dâm, làm việc trong ngành giải trí như gội đầu, cắt tóc hay massage. Ngoài ra cũng có người bị đưa vào làm việc trong các lò gạch, các công xưởng, phục dịch trong nhà hay bị bắt đi ăn xin, cũng theo UNIAP.
Tổ chức này cũng cho biết tình trạng buôn bán phụ nữ từ Việt Nam vào Trung Quốc đang gia tăng. Họ dẫn số liệu của một khảo sát cho thấy trong số 8.000 phụ nữ Việt Nam kết hôn với đàn ông Trung Quốc ở tỉnh Quảng Tây từ năm 1989 cho đến 1999 thì chỉ có một số là qua mai mối của bạn bè hay họ hàng, còn lại phần lớn là nạn nhân của bọn buôn người.
Các tỉnh Phúc Kiến, Quảng Đông và Sơn Đông là những nơi mà các nạn nhân buôn người được đưa tới nhiều nhất, cũng theo UNIAP.

Nguồn: BBC

Thứ Ba, 13 tháng 1, 2015

“Mại dâm dưới chế độ Cộng sản”


 Nguyễn Tiến Dân

1

Kính gửi: ông Trương Tấn Sang,
Chủ tịch nước CHXHCN Việt nam.
Tên tôi là: Nguyễn Tiến Dân.
Địa chỉ: 208 Định Công Thượng – quận Hoàng Mai – Hà nội.
Điện thoại: 0168-50-56-430

Như đã viết trong bức thư trước, lần này, xin hầu chuyện ông với đề tài “Mại dâm dưới chế độ Cộng sản”. Đề tài mà rất nhiều người đã đề cập. Tiếc thay, do không có thực tế, nên họ chỉ đề cập được 1 cách phiến diện.
1/ Phán xét về mại dâm, chưa có ai cho rằng nó là tốt. Ai cũng cho nó là xấu. Bởi ít nhất, nó chà đạp lên nhân phẩm của người phụ nữ.  Tuy vậy, cũng không thể không thừa nhận: Mại dâm là 1 thực tế khách quan. Nó hiện diện ở khắp nơi trên trái đất. Nó có từ xa xưa. Nó tồn tại đến ngày nay và chắc chắn, nó sẽ song hành cùng nhân loại.
Đừng có mơ cấm được mại dâm. Mại dâm chỉ không có trong xã hội nguyên thủy và trong thế giới của loài súc vật.
2/ Viết về mại dâm, không thể không nhắc đến 2 tác phẩm: Truyện Kiều của Nguyễn Du và Tiếng hát sông Hương của Tố Hữu.
a/ Ở truyện Kiều, Nguyễn Du tố cáo chế độ phong kiến mục nát, suy đồi. Ngay từ “thằng bán tơ” mạt hạng, cũng biết cách câu kết với quan lại, sai nha để ngang nhiên ăn cướp của dân lành. Truyện Kiều không nói rõ, nhưng tôi đoán (rất mong là đoán nhầm), chúng đã ném “2 cái bao cao su đã qua sử dụng” vào nhà Vương viên ngoại, tạo cớ cho “trận cướp đẹp”. Cướp sạch của nổi, của chìm của người ta rồi, chúng vẫn chưa thỏa mãn. Chúng tiếp tục “huy động cả hệ thống chính trị vào cuộc”, để bắt bớ, đánh đập, tra người, khảo của. Chung cuộc, nàng Kiều dẫu có tài sắc vẹn toàn đến đâu thì cũng phải tự bán mình vào lầu xanh, lấy tiền mà đút lót tiếp cho lũ tham quan vô lại.  Chỉ dám mong 1 điều thật nhỏ nhoi: Của thì đã mất rồi, nhưng cha và em được “cốt nhục vẹn toàn”. Xét về đạo lí, sự hi sinh ấy, thật là lớn lao, thật là cao thượng.
Cũng như nàng Kiều, từ xưa tới nay, bao cô gái khác, khi bước chân vào chốn lầu xanh, phải đâu do họ tự nguyện. Xã hội phong kiến vô pháp, vô luân đã dồn họ đến bước đườn g cùng.  Thúy Kiều tuy chỉ là gái lầu xanh. Nhưng từ đầu tới cuối tác phẩm, Nguyễn Du chưa bao giờ mạt sát, khinh bỉ nàng.  Ông mô tả nàng có tình cảnh đáng thương và có cuộc đời đáng được thông cảm. Sống trong đống bùn, mà nhân cách vẫn tỏa sáng. Nàng không giống những kẻ đê tiện: Tối chơi gái tràn lan, ngày vẫn lên mặt “Nghĩmình phương diện Quốc gia”. Sự khinh bỉ nếu có, Nguyễn Du chỉ dành cho chế độ phong kiến suy đồi. Một cách nhìn đầy nhân văn, phải không ông?
b/ Trong truyện ngắn Chí phèo, Nam Cao mở đầu: “Một sáng tinh sương, anh thả ống lươn nhặt được đứa bé mới đẻ xám ngắt, đùm trong cái váy đụp vứt ở lò gạch cũ”… Cuối cùng:“Thị nhìn nhanh xuống bụng mình, và thoáng chợt thấy một cái lò gạch cũ bỏkhông, xa nhà cửa, và vắng người lại qua…”. Nam Cao giỏi ở chỗ tuy không trực tiếp nói ra, nhưng độc giả vẫn hiểu: “Đó là kiếp luân hồi. Chí Phèo này có chết đi, còn nhiều thằng Chí Phèo khác đã chuẩn bị mọc lên thay thế. Đời không thể thiếu vắng Chí Phèo”.
Với Tiếng hát sông Hương, ông Tố Hữu cũng dùng thủ pháp tương tự. Mở đầu, hiện thực của thời Thực dân, Phong kiến: “Trên dòng Hương Giang” là cô gái với bao nỗi nhục nhã, ê chề khi phải bán thân nuôi miệng… Cuối cùng (nguyên văn trong tác phẩm), ông ta có cách dòng (ngầm hiểu là đã bước sang trang, đã đến “ngày mai huy hoàng”), rồi cũng vẫn lại “Trên dòng Hương Giang”.
Riêng về mặt này, Tố Hữu xứng đáng là bậc tiên tri. “Ngày mai huy hoàng” đã đến, không còn cô gái kia trên sông, bởi cô đã quá già. Thay vào đó, hằng hà sa số những cô gái trẻ khác, mọc lên thay thế. Mại dâm đâu có mất đi trong chế độ CS. Thậm chí nó còn phát triển mạnh mẽ hơn (Khắp hang cùng ngõ hẻm, tìm đâu cũng có), tinh vi hơn (Vì nó biết cách ứng dụng cả công nghệ thông tin) và trắng trợn hơn (Bởi nó ngang nhiên tiếp thị ở ngay ngã 3, ngã 4 đường phố. Thậm chí hành nghề ngay tại gốc cây, sườn đồi)
3/ Thưa ông Chủ tịch, Trời sinh ra con người.  Trên cơ thể mỗi con người, có nhiều bộ phận.  Mỗi bộ phận, đều có chức năng riêng. Nếu không hoạt động, chức năng ấy sẽ bị suy thoái.  Một kẻ, dẫu có mang danh Giáo sư – Tiến sĩ, nhưng đầu óc mà lười suy nghĩ, kẻ đó tất bị lú lẫn, u mê.  Mắt mà không tự nhìn đường, cứ đi theo “định hướng” của ai đó, lâu dần sẽ bị thong manh.
Đổ băng keo vào miệng thiên hạ, sẽ khiến người ta không nói được. Người ta không nói được, khiến ta không phải tranh biện với ai. Không phải tranh biện với ai, lâu dần lưỡi ta sẽ cứng lại.  Lúc đó, ta ăn nói giống như 1 kẻ ngây ngô, thiểu năng về trí tuệ.  “Đè đầu cưỡi cổ” thiên hạ, những tưởng mình giỏi giang và lấy làm đắc ý.  Đâu hay: Ngồi trên lưng người khác, chân tay ta lâu ngày không phải hoạt động, cơ của nó sẽ teo đi.
Trên con tàu vũ trụ, do được điều kiện không trọng lượng nâng đỡ, xương của phi hành gia không phải làm việc như bình thường. Lâu dần, nó sẽ bị thoái hóa. Trở về mặt đất, cần phải có thời gian và chế độ riêng để nó phục hồi… Khác gì những tổng công ty, những tập đoàn kinh tế nhà nước. Chúng hoạt động, mà không dựa vào thực lực của mình. Chúng tồn tại, dựa trên sự bú mớm vào ngân sách nhà nước.  Trước sau, chúng cũng phải chết. Đó là những sự thực hiển nhiên.
Tương tự, bộ phận sinh dục của con người, khi già-trẻ; ốm-khỏe có tần xuất hoạt động khác nhau. Nhưng nói chung, nếu không được “cọ sát”, dẫu có thủ dâm thì nó cũng vẫn sẽ bị suy nhược. Từ đó, u – xơ – ung – nhọt dễ có điều kiện phát sinh. Nghiêm trọng hơn, “bí hạ (thì phải) phá thượng”. Ối anh sẽ bị suy nhược theo nó.  Đó là thường thức cơ bản của phép dưỡng sinh.
4/ Chẳng cứ Việt nam, nhiều nước khác cũng muốn cấm mại dâm. Liệu họ có đạt được mục đích không? Ta hãy thử xét về mặt đạo lí và qui luật cung – cầu:
a/ Với người đi mua dâm:  Xin không nhắc đến “một bộ phận không nhỏ” những kẻ mê tín, chỉ thích đi lùng gái trinh như Lương Quốc Dũng. Cũng không xét đến những những bậc nam nhi, vợ con đề huề, thỉnh thoảng vẫn thích đi ăn vụng như Nguyễn Trường Tô. Ở đây, chỉ xét những trường hợp có nhu cầu thật sự và mong nhận được sự thông cảm của những người, mà tối đến, vợ chồng vẫn còn được ôm nhau ngủ. Chẳng hạn: Có người, vợ chết sớm, để lại cho mình những đứa con thơ dại, kháu khỉnh, thông minh. Tuy còn trẻ khỏe, nhưng tình yêu mãnh liệt với người vợ, đã khiến ông ta không muốn đi bước nữa. Ông ta ở vậy để nuôi con. Bởi, chúng là kết tinh tình yêu của họ. Thỉnh thoảng, ông ta muốn hòa hợp âm-dương. Nhu cầu ấy có chính đáng và có nên thông cảm không?
Tôi có quen 2 người cao tuổi. Vợ họ bị ốm liệt giường hàng chục năm trời. Họ dịu dàng chăm sóc vợ. Không hề có một lời phàn nàn, cáu gắt trong chừng ấy năm trời.  Họ cũng chẳng ngó ngàng tới bất cứ một người nào khác giới. Nhân cách, tình yêu của họ thật đáng ngưỡng mộ. Trên thế gian này, hỏi có mấy người được như vậy.  Đặt giả thiết: Thỉnh thoảng, họ muốn hòa hợp âm-dương.  Nhu cầu ấy có được coi là chính đáng và có nên thông cảm không?
“Tốt mái, hại trống” câu này ai cũng biết.  Chắc chắn, ông cũng quen nhiều bà quan chức. Họ ăn lắm, tẩm bổ nhiều, béo như con trâu trương. Gia đình họ, nếu sống thủy chung, ông chồng “má hóp đít tóp” là điều chẳng phải nghi ngờ. Ngược lại, có những ông chồng khỏe đến phát sợ. Có thể “nhất dạ, ngũ giao…”. Vợ khỏe cũng chẳng chịu nổi, kể chi đến những bà hom hem, bệnh tật.  Thế nên, ngày xưa có bà phải tự nguyện “tay bưng trầu, đầu đội lễ” đi hỏi vợ lẽ cho chồng. Mong sao có người, đêm đến nó đỡ đần cho.  Nay, làm gì có chế độ đa thê. Không đưa tiền cho người ta đi xả bớt ra, kẻ bị thiệt thòi chính là bà vợ. Nhu cầu ấy, đành rằng là không chính đáng, nhưng có nên thông cảm cho bà vợ của ông ấy không?
Những người nước ngoài sang công tác lâu dài ở Việt nam, do điều kiện, họ không thể mang vợ con theo được. Họ khỏe mạnh, họ có tập quán thoáng đãng về tình dục. Thỉnh thoáng, họ muốn hòa hợp âm-dương. Nhu cầu ấy có chính đáng và có nên thông cảm không?
Có người thiệt thòi toàn diện: Không bảnh trai, văn hóa lùn, hoàn cảnh gia đình lại khó khăn. Không cô gái nào chịu lấy anh ta làm chồng. Nhu cầu kia rõ ràng là vẫn có. Thỉnh thoáng, anh ta muốn hòa hợp âm-dương. Nhu cầu ấy có chính đáng và có nên thông cảm không?
Có những chàng trai, do phấn đấu cho sự nghiệp, nên họ lập gia đình muộn. Họ không muốn gạ gẫm, bồ bịch bất chính với bạn học. Không muốn gạ gẫm, bồ bịch bất chính với “con thày-vợ bạn-gái cơ quan”. Họ cũng không muốn “nhịn” quá lâu. Thỉnh thoáng, họ muốn hòa hợp âm-dương. Nhu cầu ấy có chính đáng và có nên thông cảm không?
Còn nhiều và rất nhiều trường hợp khác nữa.  Nhưng sợ phải làm mất thì giờ qúy báu của ông, nên tôi không tiện kể thêm.
b/  Với người đi bán dâm:
Thưa ông, tôi có mở quán Karaoke và Xông hơi tại 544 đường Láng – Đống đa – Hà nội.  Dĩ nhiên, trong quán của tôi không có dịch vụ mại dâm.  Do đặc thù công việc, tôi phải tiếp xúc hàng ngày với các cháu nhân viên. Xin khẳng định với ông: Không có cháu nào cảm thấy hãnh diện, khi phải làm cái nghề này.  Phải đi làm, bởi không có con đường nào khác. Tôi kể ông nghe một trường hợp:
Cách đây hơn chục năm, có 1 cháu đến làm việc ở chỗ tôi. Cháu nó không đẹp, ăn mặc lại giản dị.  Nhưng nhiều người thích nó.  Ai rủ đi ngủ, cháu cũng đi.  Lạ nhất là: kiếm được rất nhiều tiền, nhưng cháu không hề đua đòi, chưng diện.
Tò mò, tôi có hỏi cháu.  Nó khóc, rồi dẫn tôi về thăm nhà. Đến nơi, tôi bàng hoàng.  Nhà nó nghèo. Bố mẹ đã già yếu, lại bệnh tật. Các em đã đông, lại còn nhỏ.  Nhà cửa, trước kia chỉ là mái lều tranh xiêu vẹo.  Ruộng đất không có.  Là chị cả, cháu cam chịu hi sinh thân mình, để cứu cả nhà.  Cháu nghiến răng xác định: Ra Hà nội để kiếm tiền.  Bao nhiêu tiền kiếm được, cháu đều gửi về quê. Trước hết, cho tất cả các em được đi học.  Còn lại, để bố mẹ làm ăn và xây được căn nhà cấp 4.   Đối với gia đình cháu, đó là mơ ước, tưởng như không bao giờ là hiện thực. Chuyện của cháu, chỉ bố mẹ biết. Nhưng, khác hẳn với thái độ của những người CS các ông.  Họ luôn ân hận, xót xa vì mình không giỏi, nên con cái phải chịu khổ. Sau này, khi nhà cháu đã qua được bước khó khăn, cháu bỏ nghề. Lập gia đinh, cháu lấy người chồng biết rõ và thông cảm với hoàn cảnh của cháu. Về nhà chồng, cháu không có của riêng tư chìm nổi. Trước khi ra đi, cháu nó khóc và nói với tôi: “Con xin vĩnh biệt bố”.  Tôi hiểu, mình không được phép khuấy động cuộc sống riêng tư của cháu và sẽ tốt hơn, nếu để quá khứ đau buồn, nó chìm vào quên lãng.
Ông ơi, nhân cách của những CON NGƯỜI ấy, có xứng đáng được ta tôn trọng? Thúy Kiều có vĩ đại bằng cháu không? Đứng trước cháu, tôi có cảm giác, mình bị lùn đi.   Còn ông, ông thấy thế nào?
5/  Bây giờ, với tư cách là người đứng đầu đất nước, xin ông trả lời công khai cho người dân chúng tôi: Các ông luôn gào thét, đòi để “đảng CS được lãnh đạo toàn diện và tuyệt đối” xã hội Việt nam. Các ông lãnh đạo kiểu gì, mà bao nhiêu nam thanh, nữ tú của chúng ta thất nghiệp. Họ không thể kiếm tiền, để nuôi sống được chính bản thân mình. Nói chi đến gia đình. Không có tiền, đói các ông có cho họ ăn không? Không có tiền, con cái của họ có được các ông cho đi học không?  Không có tiền, ốm đau các ông có cho họ được đến bệnh viện không?  Không có tiền, lại thất học và vô nghề nghiệp, các ông có bố trí được công ăn việc làm cho họ không?…
Tất cả các câu hỏi trên, đều có chung câu trả lời.  Đó là “Không”.   Là người Việt, ông Chủ tịch không thể không biết câu này “Bụng đói, đầu gối phải bò”.  Đường cùng, các cháu đành mang cái “vốn tự có” ra mà kiếm ăn. Không sung sướng gì đâu, nhục nhã lắm, ông ạ.
Những người CS các ông, quả thật là lũ bất tài, vô dụng.  Làm lãnh đạo, mà không lo được cuộc sống tối thiểu về ăn mặc, khám chữa bệnh, học hành, công ăn việc làm cho người dân. Khiến rất nhiều cháu gái, chúng nó phải đi bán thân (18.000 gái Việt ra nước ngoài hành nghề mại dâm mỗi năm; còn Bộ Lao động – thương binh & Xã hội ước tính năm 2013 có 33.000 ​gái mại dâm, đó là không thèm thống kê ở 2 địa bàn trọng điểm Quất Lâm, Đồ Sơn).  Lẽ ra, người phải ân hận, phải xấu hổ là các ông, là đảng CS.  Đã không biết xấu hổ, lại còn nhâng nháo lên mặt đạo đức khi ra lệnh cấm mại dâm. Để mà đổ lỗi, cho rằng mại dâm là tàn dư của chế độ cũ (Chế độ, mà nó sụp đổ cách đây có nhõn 4 chục năm); cho rằng, các cháu phải đi bán thân, bởi chúng nó hư hỏng, lười lao động và thích ăn chơi. Ông Chủ tịch và các quí bà to mồm, ăn no, rửng mỡ ở hội Phụ nữ VN, ở bộ Lao động – Thương binh và Xã hội có hình dung ra kịch bản này không: Khi các ông cấm riết, các cháu làm nghề mại dâm trên toàn quốc, chúng nó kéo về trụ sở hội Phụ nữ và trương biểu ngữ: “Nhiệt liệt hoan nghênh nhà nước cấm mại dâm (chúng nó hoan nghênh thật lòng đấy, ông ạ) – Xin hãy bố trí công ăn việc làm cho chúng tôi – Nếu không được, hãy nuôi chúng tôi – Nếu không nuôi được chúng tôi, hoặc mặc kệ để chúng tôi đi bán dâm; hoặc các ông, các bà hãy từ chức đi, để chúng tôi bầu những người có tài, có đức lên làm thay  – Họ sẽ lo cho chúng tôi”. Lúc đó, các ông, các bà sẽ “xử lý” như thế nào?
6/  Ông ạ, đã có ai nói với ông về những sự thật này chưa:
Nhiều phụ nữ, trẻ em Việt ở độ tuổi vị thành niên, bị gạ gẫm, rồi bị đem bán vào các động mãi dâm ở Campuchia, ở Ma cau…?   Nhiều phụ nữViệt bị bắt cởi trần truồng, cho mấy thằng Đại Hàn, Trung Quốc, Đài Loan ngắm nhìn, sờ mó để tuyển… “vợ”?  Có phụ nữ Việt bị đặt trong lồng kính để bán đấu giá tại Mã Lai; bị rao bán công khai trên bích chương tại Đại Hàn?  Nhiều phụ nữ lấy chồng Hàn Quốc, Đài Loan đã bị đánh đập, bị hành hạ, bị giết. Nhưng, tỉ lệ này còn thấp và ít rủi ro hơn so với lấy chồng Trung Quốc.  Tình trạng lấy chồng Trung Quốc, sau đó bịngược đãi, bị làm vợ tập thể, bị sang tay và vứt ra đường khá phổ biến.
Cuối năm 2013, ba cô dâu Việt Nam là Tô Thị Hà, Trịnh Thị Hoa, Mai Thị Sư được điều trị tại Bệnh viện thần kinh thành phố Phúc Châu, tỉnh Kiến Phúc (chắc là Phúc Kiến) – Trung Quốc. Cả ba người đều là nạn nhân của lấy chồng Trung Quốc. Họ bị đày đọa nhiều năm, cho đến khi thân tàn thì bị đuổi ra khỏi nhà…Có nhiều trường hợp bị đẩy vào động mại dâm, bị khai thác như súc vật cho đến khi bệnh tật, bị chết hoặc điên dại .”. Báo Dân trí ngày 18/01/2014 đưa tin: “Sự sỉ nhục nhìn từ những cô dâu bị giết”.
Nhân phẩm người phụ nữ Việt xuống cấp. Họ chỉ như một món hàng, bị bọn ngoại quốc, công khai giày vò, làm nhục. Tại ai?  Đó không phải là quốc nhục, thì đối với những người CS, cái gì đáng bị gọi là quốc nhục? Trước thực trạng ấy, với tư cách là nguyên thủ Quốc gia, ông có thấy nhục nhã và xấu hổ không?
Ra ngoài đường thì so vai, rụt cổ, im thin thít, chẳng dám ho he – thể hiện sự hèn hạ vô cùng. Về đến nhà, múa gậy vườn hoang, tỏ rõ bản lĩnh anh hùng nơi xó bếp. Thần dân trông thấy, họ khinh bỉ mãi không thôi. Đó là nói về tư cách của lũ đê tiện, “khôn nhà dại chợ”.
7/  Cứ coi các cháu phải đi bán dâm, chỉ là đồ chơi trong tay những thằng đàn ông.  Xin hỏi ông:
Làm đồ chơi trong tay con trai Việt và làm đồ chơi trong tay bọn đàn ông ngoại quốc, đằng nào đỡ nhục nhã hơn? Không dám mơ có lầu son, gác tía để hành nghề như nàng Kiều.  Làm đồ chơi trong nhà nghỉ kín đáo và ngồi vạ vật bên đường, đằng nào làm cho nhà nước đỡ xấu mặt hơn?
Không thể cấm được mại dâm. Vậy, hợp pháp hóa mại dâm + chăm sóc sức khỏe cho các cháu và để mại dâm lén lút, tự phát nguy cơ truyền nhiễm bệnh tật cao, đằng nào nhân đạo hơn?
8/   Tiếp xúc với những thứ chướng tai, gai mắt nơi nhà hàng, tôi không hề thích.  Chính vì vậy, tôi và gia đình đầu tư vào làm thủy lợi, vào trồng trọt, vào chăn nuôi. Ai ngờ, tôi bị chính quyền CS đủ cả 4 cấp: Xã – Huyện – Thành phố – Trung ương câu kết với nhau lừa đảo, cướp đoạt trắng tay hơn chục tỉ VND. Mĩ miều, thì nói là “cả hệ thống chính trị” nhà các ông. Còn dân gian, đơn giản hơn nhiều.  Chúng tôi nói rằng: “cả lò cả ổ” nhà các ông là 1 lũ khốn nạn, một lũ cướp ngày.  Ông Chủ tịch có cách gọi nào khác, “đẹp” hơn để thay thế không?
9/  Thưa ông Chủ tịch, sau khi đọc những loạt bài của tôi, có 1 bác nào đó quan tâm, gọi điện hỏi tôi có bị cơ quan an ninh làm khó dễ gì không?
Câu trả lời là chưa. Cứ như thể, chưa bao giờ có những bài như thế.  Lí do thật đơn giản.  Đơn từ đòi tiền, tôi gửi các ông nhiều lần, nhiều cấp trong hơn chục năm rồi.  Nhưng, chính quyền CS của các ông vẫn giả câm, giả điếc.  Để tránh tiếp xúc, các ông học những con chuột cống, chui sâu vào trong hang.  Bị hun bao nhiêu là khói, nhưng với bản lĩnh cao cường, các ông vẫn chưa chịu chui ra.  Bởi, chui ra tiếp xúc là phải nói đến chuyện trả tiền.  Đối với các ông, thà bị nghe chửi, thà bị người khác hạ nhục, thậm chí bị chết vì ngạt khói, còn hơn là phải trả lại những đồng tiền ăn cướp.
Đây cũng là nét “đặc thù” rất riêng về Nhân quyền của chính quyền CS Việt nam.
Tôi tin lần này, lượng khói mà tôi quạt vào hang vẫn chưa đủ “đô”, nên các ông chưa chịu chui ra đâu. Các ông vẫn coi như không có nó và hiển nhiên, các ông sẽ không sờ mó đến tôi cũng như cửa hàng của tôi. Về việc này, xin cảm ơn ông Chủ tịch trước.  Nhưng, những lần sau, lượng khói sẽ tăng lên. Không chịu được thì hãy bò ra.  Đừng cố thủ. Chết, uổng.
Lần sau, xin hầu chuyện ông Chủ tịch với đề tài “Dưới giác độ của nền văn minh Trung hoa cổ đại: Chủ nghĩa CS ở Việt nam, những bất cập và sự sụp đổ tất yếu của nó”.  Đề tài này, cũng không đến nỗi khô khan lắm đâu. Nội dung của nó, tuy hơi dài, nhưng “Cơm ngon, (thì hãy) ăn làm nhiều bữa”.  Lo gì. Ông có muốn nghe không? Có muốn cử những tay lí luận hàng đầu của đảng CS vào tranh biện công khai và thẳng thắn không?  Xin ông:  Chớ có cho đội ngũ Dư luận viên dốt nát cộng với mớ lí luận cùn nhập cuộc và nhớ đừng có dùng bạo lực như lũ khùng điên.  Bọn chúng, khi đuối lí, chỉ có mỗi một cách, đó là giơ nắm đấm lên.  Đừng học lũ mất dạy đó, ông ạ.
Chào ông.
Nguyễn Tiến Dân

Chủ Nhật, 11 tháng 1, 2015

136 phụ nữ Việt Nam được giải cứu khỏi ổ mại dâm ở Malaysia

Truyền thông Việt Nam cho biết 136 phụ nữ Việt Nam đã được giải cứu khỏi ổ bán dâm ở Malaysia hôm 3 tháng 1 vừa qua và đại sứ quán Việt Nam đang làm việc với phía Malaysia để đưa họ về nước.
Thông tin được Bộ Ngoại giao Việt Nam cho biết trong cuộc họp báo thường kỳ diễn ra vào ngày 8 tháng 1.
Phó phát ngôn viên Phạm Thu Hằng cho biết Bộ Ngoại giao đã yêu cầu đại sứ quán Việt Nam tại Malaysia phối hợp với cơ quan chức năng của Malaysia xác minh sự việc cũng như danh tính những người liên quan.
Đại sứ quán Việt Nam tại Malaysia đã nhận được danh sách của 136 phụ nữ người Việt được cảnh sát Malaysia cung cấp. Thông tin từ nước sở tại cho biết tất cả những người phụ nữ này đã được gửi tới một trung tâm bảo trợ xã hội và tình trạng sức khỏe của họ vẫn tốt.
Ngày 3 tháng 1, cảnh sát Malaysia đã giải cứu 184 phụ nữ nước ngoài trong độ tuổi từ 21 đến 38 trong một cuộc đột kích ổ mại dâm ở Kuala Lumpur, theo tin của New Straits Times.

Những người phụ nữ này bị nghi là nạn nhân của một đường dây buôn người.
Nguồn: VOA, Thanh Niên, Dân trí, Bernama

Lao động Lybia về nước "kéo cày" trả nợ


PDF Print E-mail
Thông tin từ Báo Vietnamnet.vn - ngày 17/6/2011.

Sau khi đi Libya phải về nước trước hạn hơn 3 tháng vẫn chưa được các công ty XKLĐ thanh lý hợp đồng (do phải đợi chính sách hỗ trợ của nhà nước), nhiều lao động lo lắng trước khoản nợ trước mắt chưa trả được nên đành phải đi XKLĐ trở lại.

Đi lại để có tiền trả nợ

Sau khi đi XKLĐ ở Libya phải về nước trước hạn chờ mãi vẫn không được Công ty cung ứng nhân lực Quốc tế và Thương mại (Sona) thanh lý hợp đồng, cuối cùng anh Phạm Văn Hiền (26 tuổi) và anh Phạm Văn Thùy (29 tuổi) ở Hương Trà (Thừa Thiên - Huế) đành phải đăng ký, làm thủ tục để đi XKLĐ lại sang Ả rập xê út.

Anh Hiền bảo, sang Libya chưa được 2 tháng thì anh đã phải về nước do tình hình khủng hoảng chính trị. Sau khi về nước, nhiều lần anh Hiền đã liên hệ hỏi công ty về việc thanh lý hợp đồng thì được đại diện công ty trả lời chưa thể thanh lý hợp đồng đối với những lao động như anh, do nhà nước chưa có chính sách hỗ trợ cụ thể.

Anh Thùy (trái) và anh Hiền (giữa) đang chuẩn bị hành lý từ Công ty Sona ra sân bay để đi lại XKLĐ sang Ả rập xê út.
Canh cánh với nỗi lo về khoản nợ hơn 30 triệu đồng vay đi Libya chưa biết lấy đâu để trả, suy đi tính lại, không còn cách nào khác anh Hiền đành phải đăng ký đi XKLĐ lại với mong muốn sang làm việc để có tiền gửi về trả nợ.

“Chúng tôi chờ mãi mà chưa thấy nhà nước hỗ trợ, trong khi nợ nần người ta đòi lại không có trả nên khi nghe công ty nói đi Ả rập xê út là đăng ký đi ngay”, anh Thùy vừa nói vừa xách ba lô và cùng anh Hiền lên xe ra sân bay Nội Bài đi Ả rập xê út.

Cũng như anh Thùy và anh Hiền, lao động Nguyễn Văn Hoan, 23 tuổi, ở Phú Xuyên Hà Nội sau khi phải bỏ ra 54 triệu đồng sang Libya làm thợ hàn rồi về nước sớm đến nay vẫn chưa được Công ty CP thương mại Quốc tế Việt thanh lý hợp đồng do phải chờ chính sách hỗ trợ của nhà nước.

Anh Hoan cũng muốn được đi XKLĐ lại để có tiền trả nợ, và thực tế anh cũng được công ty giới thiệu cho đi làm tại thị trường Dubai, nhưng đợi mãi anh Hoan vẫn chưa được tham gia thi tay nghề.

“Đi Libya rồi phải về nước trước hạn, đến nay ngoài một triệu đồng của nhà nước hỗ trợ ra thì tôi chưa được nhận bất kỳ một đồng nào từ công ty. Khoản nợ bố mẹ vay lúc đi vẫn chưa có trả, chính vì vậy tôi muốn được đi XKLĐ lại để có tiền trả nợ. Thế nhưng, đợi mãi mà chưa được công ty gọi đi thị trường mới”, anh Hoan cho biết.

Lao động bức xúc

Anh Lê Hồng Lực, 34 tuổi, ở Hoàng Khê, Hoàng Hóa (Thanh Hóa), sau khi sang Libya chưa đầy 20 ngày phải về nước cũng lâm vào tình cảnh nợ nần chồng chất với khoản nợ hơn 40 triệu đồng vay khi đi Libya.

Sau khi về nước, anh Lực có nhiều lần gọi điện cho ông Trịnh Xuân Quý, là người giới thiệu anh đi Libya qua Công ty Oleco, thì được ông Quý cho biết: Phải đợi có chính sách hỗ trợ của nhà nước thì công ty mới thanh lý được. Hiện tại có thị trường Oman đang cần lao động, nếu anh muốn đi thì có thể đăng ký rồi làm thủ tục đi ngay.
Sau khi phải về nước trước hạn nhiều lao động vẫn chưa được tiến hành thanh lý hợp đồng.

Thế nhưng, khi anh Lực hỏi về khoản phí xuất cảnh sang Oman qua công ty này thì sẽ được công ty hỗ trợ như thế nào, ông Quý cho hay: Nếu muốn đi, anh Lực phải tự bỏ toàn bộ chi phí ra để làm thủ tục vối số tiền là 18 triệu đồng, chứ công ty không thể hỗ trợ được gì.

Anh Lực bức xúc: “Chúng tôi bỏ ra hơn 40 triệu để đi Libya rồi phải về nước trước hạn, tiền vay lãi chưa biết lấy đâu để trả, nay nếu công ty tạo điều kiện hỗ trợ thì chúng tôi còn đi được, chứ nếu bắt tôi phải lo cả thì tôi biết vay đâu ra tiền mà đi”.

Đem vấn đề này trao đổi với ông Nguyễn Phú Toản, Trưởng phòng XKLĐ, Công ty Oleco thì được ông Toản cho biết: Công ty Oleco hoàn toàn không hề có thị trường Oman mà chỉ có thị trường mới là Belarut nên nếu lao động có nguyện vọng đi XKLĐ lại thì công ty sẽ tạo mọi điều kiện.

Ông Toản cũng nói rõ, công ty chỉ có 5 lao động đi Libya, và với số lao động này, sẽ được công ty thanh toán trước để người lao động giải quyết khó khăn trước mắt. Cụ thể, công ty sẽ trả lại toàn bộ phí dịch vụ và các khoản phí có thể thanh toán trước cho người lao động.

Sau này, nếu nhà nước hỗ trợ như thế nào thì công ty sẽ thanh toán lại với người lao động miễn là không vượt quá số tiền lao động nộp cho công ty.

Còn về việc ông Trịnh Xuân Quý nói với anh Lực, ông Toản cho biết, ông Quý chỉ là người đại diện của trung tâm tư vấn giới thiệu tổng hợp ở Thanh Hóa và giới thiệu cho anh Lực đi Libya qua công ty, chứ hoàn toàn không có quyền giải quyết hợp đồng cho anh Lực.

Chủ Nhật, 4 tháng 1, 2015

108 phụ nữ Việt được giải cứu ở Malaysia

Cảnh sát Malaysia hôm qua tổ chức hai cuộc đột kích vào các tụ điểm ăn chơi ở bang Perak và giải cứu 108 phụ nữ người Việt đang bị ép làm việc tại đây. 
malay1-8628-1389016446.jpg
Cảnh sát Malaysia đang lấy lời khai từ các cô gái Việt Nam trong cuộc đột kích vào hai tụ điểm ăn chơi ở Perak. Ảnh: NST
Theo New Straits Times, hai cuộc đột kích của Đơn vị Chống Buôn người thuộc cảnh sát liên bang Malaysia diễn ra từ 23h đêm 4/1 đến 2h sáng ngày 5/1, tại Seri Manjung, thuộc huyện Manjung của bang Perak.
Cảnh sát trưởng Ang Ah Ban của cảnh sát hoàng gia Malaysia cho hay, các cô gái nước ngoài, trong đó có Việt Nam, bị dụ dỗ sang Malaysia với hứa hẹn sẽ có việc làm ổn định, thu nhập cao. Tuy nhiên, khi đến đây, họ lại bị những kẻ lừa đảo ép phục vụ khách trong các tụ điểm ăn chơi và nhà hàng.
"Cảnh sát đã nhận được tố cáo từ một trong các nạn nhân. Dựa vào đó, chúng tôi tiến hành những cuộc đột kích đồng thời vào hai tụ điểm", ông cho biết. "Chúng tôi đã cứu được 108 phụ nữ người Việt Nam trong độ tuổi 16 đến 32".
Theo ông Ang, 90 phụ nữ trong số trên được giải thoát từ một quán karaoke, trong khi những người còn lại là từ một nhà hàng gần đó. Chỉ 37 người trong số này có hộ chiếu.
Cảnh sát cũng bắt giữ khoảng 100 khách hàng ở hai tụ điểm trên để phục vụ cho việc điều tra.
Anh Ngọc